![]() |
Ngày xưa, khi còn bé, tôi đã học từ các anh lớn hơn, trò chơi đốt “khí đá” (còn gọi là “đất đèn”). Rất đơn giản, chúng
tôi chỉ cần khoét 1 lỗ dưới đất, hơi lớn hơn đường kính của 1 lon sữa bò (trống
rỗng, không có nắp, phía đáy đục 1 lỗ nhỏ để dành sau này châm lửa ở chỗ đó), sâu chừng khoảng hơn phân nửa chiều cao của lon. Chúng tôi đặt vô lỗ 1 vài miếng
khí đá, đổ nước vào, đậy lỗ bằng lon sữa bò (với phía đáy nằm ngửa lên trên).
Khi nghe có tiếng sôi sục trong lon, chúng tôi (run run) châm lửa vào lỗ trên đáy
lon.
; chiếc lon tung lên không trung trong tiếng cười sung sướng của thằng bé vừa
châm lửa. Lúc bấy giờ, tôi biết nếu dùng nhiều khí đá, tiếng nổ sẽ lớn hơn và
lon sẽ bay cao hơn (và tốn tiền hơn để mua khí đá!). Lúc bấy giờ, tôi không
quan tâm đến chuyện tại sao có tiếng nổ, và tại sao lon lại bị tung lên cao. Vui
là chính; mãi đến khi lớn lên, tôi mới hiểu khi tiếp xúc với nước, khí đá tiết
ra khí acetylen và khi bị đốt cháy,
tạo ra áp suất trong lon, bắn tung lon lên không khí. Ngờ đâu, tôi đã bắt đầu học
hỏi nguyên tắc làm súng từ ngày còn thơ!
|
Khi Tết đến, người có tiền thì mua pháo đốt (và vô hình trung, đốt tiền) để “xua đuổi ma quỹ”. Người nghèo hơn thì làm “đại bác” như trong hình bên phải. Bây giờ ở Việt Nam không còn được phép đốt pháo nữa, nhưng không ai cấm bắn “đại bác”! Thông thường thì “đại bác” làm bằng 1 khúc tre tàu ngay thẳng, đầu đuôi bịt kín bằng mắt tre; đầu ngọn để trống và dùng khí đá làm thuốc nổ. Ở phần đuôi, người ta khoan 1 lỗ nhỏ dùng để châm lửa khi bắn “đại bác” (mời xem thêm “thủ pháo”, “hỏa đồng”). Nếu bắn “đại bác” có “đạn” thì phải làm sạch phía trong của “đại bác” để không gây cản trở cho “đạn” lúc bị bắn; nếu không dùng “đạn” (mà chỉ cần gây tiếng nổ) thì phân đoạn này không cần thiết. Khi bắn “đại bác”, người ta để “đại bác" chĩa lên trời, nghiêng khoảng chừng 30o so với mặt đất. |
![]() |
Trước hết, bỏ khí đá vào ống tre; khí đá sẽ tự động rơi xuống phần đuôi
của “đại bác”. Sau đó, châm nước vào đại bác, nạp “đạn” vào lòng “đại bác” và chờ
đến khi nghe tiếng sôi sục bên trong “đại bác” thì châm ngòi. “Đạn” có thể làm
bằng các vật thể cứng (để khỏi tan rã sau khi bắn) với kích thước vừa nhỏ hơn
đường kính của “đại bác”. Nếu “đạn” quá nặng thì không thể bay xa được (như được
giải thích ở 1 đoạn sau). Ai để ý thì sẽ thấy đuôi của “đại bác” được đặt ngay
trên đất (để tránh bị giật ngược do phản lực của khí acetylene khi bị đốt cháy),
và cách nạp “đạn” vào “đại bác” cũng tương tự với cách nạp đạn vào các súng “thần
công” ngày xưa. Bên phải là hình của 1 vài khẩu đại bác trong “cửu
vị thần công”, hiện đang còn trưng bày ở hoàng thành Huế.
|
![]() |
Trước khi tốt nghiệp ở McGill, tôi đã nộp đơn xin học và nghiên cứu ngành Gas Dynamics tại Institute for Aerospace Studies (ở Toronto, nơi GS Bull tốt nghiệp 16 năm trước). Vui mừng làm sao khi tôi được tin GS Irvine Israel Glass nhận làm đệ tử. Nhưng, khoảng 1 tháng trước khi tôi đến Toronto, GS Glass viết thư cho tôi bảo rằng, ông rất tiếc không thể nhận tôi làm đệ tử nữa, chỉ vì ngân sách của US Air Force bị cắt. Ông đề nghị tôi nên theo học với GS Peter Carlisle Hughes, 1 người lớn hơn tôi chỉ có 5 tuổi, vừa tốt nghiệp PhD 2 năm trước đó, trong chương trình khảo cứu Space Dynamics. Điểm quan trọng là GS Hughes có ngân khoản tài trợ từ National Research Council of Canada. Tôi không còn chọn lựa nào khác, đành theo học với GS Hughes. Mộng làm súng của tôi tan theo mây khói, và tôi bám víu với ngành Space Dynamics cho đến cuối đời. Âu cũng là số mệnh; những gì mình không thể tính trước, không thể thay đổi được, không thể giải thích được, thì chỉ còn có cách “đổ thừa” cho số mệnh.
![]() |
![]() | ![]() |
Trở lại chuyện “súng”, thì ná, cung, súng có nhiều điểm tương đồng:
· là
1 loại vũ khí có thể đuợc di chuyển trên mặt đất, hoặc
gắn vào máy bay, tàu chiến
·
là
1 phương tiện để “bắn” đạn (tên) nhằm mục đích làm tổn thương mục tiêu
·
muốn đạt được độ chính xác khi bắn, vũ khí phải được giữ ổn định (stable) – không rung
·
phải
giúp người sử dụng “nhắm” đích, khi bắn
·
sức
đẩy của vũ khí càng mạnh thì đạn (tên) càng bay xa
Để cho đơn giản, trong phần dưới đây, “đạn” bao gồm đạn bắn bằng ná, bằng súng và tên bắn bằng cung; và “tên” sẽ được dùng khi nói riêng về “tên” (nếu súng
bắn tia laser, “đạn” là tia laser, nhưng đường đạn laser bay có vài điểm khác hơn
đạn thông thường, người viết cố tình không bàn tiếp, để dành chỗ cho người đọc
tự mình tra cứu). Nếu không có đạn; thì ná, cung, súng chỉ là món đồ chơi, hay
vật trưng bày. Vì vậy, khi thiết kế ná, cung, súng người ta phải chú ý đến việc thiết
kế của đạn nữa. Trước khi đi sâu vào chi tiết, người viết muốn nhắc nhở rằng vào
thời buổi bây giờ (năm 2023) ná, cung, súng đã biến thái rất nhiều và không còn
đơn thuần là 1 vũ khí nữa (thí dụ như đã trở thành món đồ chơi, với các thiết bị
tân kỳ).
![]() |
![]() |
![]() |
Ná bắn cá | Nỏ săn bắn tầm xa | Tên lửa Pike |
Nhiệm vụ của ná, cung và súng là tạo ra 1 lực đẩy F vào đạn trước khi đạn rời khỏi ná, cung và súng, trong khoảng thời gian Δt . Tích số F Δt được gọi là xung lực (impulse). Nói 1 cách đơn giản, thì ngoại trừ trong 1 số loại vũ khí hiện đại, đạn không tăng tốc sau khi rời nòng súng (ná hoặc cung) và vận tốc ban đầu v0 (initial velocity) của đạn được tính bằng công thức sau đây:
với m = trọng khối của đạn. Sau khi rời khỏi nòng súng (ná, cung), đạn bị trọng lực kéo xuống đất, gió làm thay đổi hướng đi và sức cản của không khí (atmospheric drag) làm giảm tốc độ. Vì vậy, đạn sẽ không bay theo đường thẳng và tốc độ sẽ giảm dần trên đường bay. Bạn có thể dùng Ballistic Trajectory Calculator và các input data bạn tự chọn, để phác họa đường bay của đạn. Trong link này, nếu click vào [?] bạn sẽ được giải thích về các từ ngữ dùng trong link, thí dụ: Zero Range [?] – có nghĩa là tầm bắn = khoảng cách từ súng đến giao điểm của đường ngắm (line of sight) và đường bay của đạn. Trong hình bên dưới, con nai may mắn không bị thương, vừa chạy vừa nhăn răng cười người thợ săn bắn quá dỡ!
![]() |
Những viên đạn thô sơ như 1 viên đất sét vo tròn, hay 1 trái cây nhỏ, mà trẻ con thường dùng để bắn ná, rất khó trúng đích như mong muốn. Lý do đơn giản là loại “đạn” này không được chế biến dựa theo nguyên lý của “khí động học” (aerodynamics) và “động lực học” (dynamics). Đạn (tên) phải đối xứng theo đường dọc (longitudinal axis) để đỡ lạc hướng; đạn (tên) phải trơn tru và có đầu nhọn để tránh bớt lực cản của không khí (aerodynamic drag). Muốn cho đạn (tên) bay theo đường thẳng, đạn (tên) phải vừa bay thẳng vừa quay (chung quanh trục theo đường dọc) theo nguyên lý “hồi chuyển” (gyroscopic effect) – xin đừng nhầm lẫn nguyên lý này với “roll over” trong việc phóng phi thuyền vào không gian. Vì vậy phía trong nòng súng phải có những đường rãnh xoắn ốc (helical grooves, hay rifling) để giúp đạn quay theo chiều dọc của nòng súng, trước khi bay vào không khí. Tương tự như vậy, đuôi tên phải có “cánh” bằng phẳng (nếu không, mũi tên sẽ quay “mòng mòng”). Thông thường, muốn bắn trúng đích, “xạ thủ” phải nhắm kỹ lưỡng trước khi bắn và súng phải có “ống nhắm” (rifle scope) hoặc có 2 con “ruồi”: 1 gắn ở phía đấu súng và 1 ở đuôi súng (front and rear sights). Những ai từng xem phim cao bồi của Clint Eastwood ắt phải thán phục tài bắn súng lục của ông (gọi bằng súng lục vì súng chỉ có 6 viên đạn), khi ông bắn súng ngang hông, không cần nhắm (và đối thủ của ông thay phiên nhau ngả gục - chết giả). Nhưng thật sự, có đôi khi người bắn súng lục không có thời giờ để nhắm trước khi bắn vì mục tiêu ở gần và không cần phải bắn chính xác – như trong trường hợp cảnh sát viên bắn tội phạm (hay tội phạm bắn cảnh sát viên).
Khi giao chiến, người ta cần bắn nhiều và bắn nhanh để áp chế đối thủ. Từ xưa, trẻ con ở miền quê Việt Nam cũng đã biết điều này nên đã chế ống thụt liên thanh. Đặc điểm của loại “súng giả” này là súng chỉ có 1 nòng và đạn được nạp tự động sau khi bắn. Súng liên thanh (hay súng máy, machine gun) thật ở ngoài đời có 2 loại: 1 nòng (kiểu mới) hoặc nhiều nòng (kiểu xưa).
![]() |
![]() |
Nhờ video bên trên, bạn biết ít nhiều về cấu trúc của viên đạn
rồi phải không? Muốn biết thêm, bạn có
thể đọc Bullets and missiles. Nói về súng/đạn mà không nói về lựu
đạn, thì quả là 1 điều thiếu sót. Mời bạn đọc Lựu đạn hoạt động như thế nào? để biết các loại lựu đạn và các loại
súng phóng lựu. Lựu đạn có thể được xếp cùng loại với
bom vì khi lựu đạn nổ, năng lượng ở phía trong lựu đạn tuôn ra,
làm vở tan vỏ lựu đạn và công phá mục đích.
|
![]() |
|
|
lựu đạn cầm tay | "lựu đạn chai" (Molotov cocktail) | time delay grenade | impact grenade |
Còn có nhiều loại súng khác nữa, thí dụ như cảnh sát dùng “súng bắn tốc độ” (Police Laser or LIDAR – Light
Detection And Ranging) để đo tốc độ xe của mình (“súng” phóng tia hồng
ngoại nhắm vào xe của mình để đo khoảng cách giữa “súng” và xe, rồi căn cứ vào thời
gian tia hồng ngoại phản xạ lại “súng”, máy sẽ tính được tốc độ của xe). Cảnh sát
cũng có thể dùng súng TASER để bắn 1 vài mũi tên vào 1 người kích
động để làm tê liệt thần kinh của người đó, tạm thời làm người đó không cựa quậy
được, trước khi cảnh sát có đủ thời giờ để khống chế họ. Một vài phút sau, người đó
sẽ trở lại bình thường và không có nguy cơ bị thương tích, hay tàn phế. Tương tự
như vậy, cảnh sát còn dùng “súng vòi rồng” (water cannon) với áp suất nước cao để áp chế đám đông, hoặc lính cứu hỏa sử dụng
“vòi rồng” để mau dập tắt lửa (nhất là ở những nơi bị cháy quá cao, khỏi tầm
tay).
Nói đến súng đạn, người ta thường nghĩ đến chiến tranh và các vũ khí được dùng xưa nay. Xa rồi, cái thuở người ta dùng sức người đẩy khúc gỗ to lớn để “công thành”, hay ném đá từ thành cao để ngăn chận quân địch trèo lên thành, hay gươm giáo chém giết nhau theo kiểu “đánh giáp lá cà”. Khi người ta biết dùng cung/tên để giết nhau mà không cần phải cận kề nhau, thì con người đã có cách khuất phục khoảng cách. Thần kỳ biết bao, khi trong thời Tam quốc, Gia Cát Lượng có hơn 10 vạn mũi tên trong vòng 3 ngày, mà không cần đụng đến 1 mũi tên! Khi người ta gắn thêm lửa vào mũi tên như trong kế thứ 12 (Thiên hỏa công) của Tôn Tử thì 1 mũi tên có thể gây thiệt hại rất nhiều, không còn đơn thuần chỉ làm tồn thương 1 người bên địch. Phải đợi đến khi con người phát minh thuốc súng (gunpowder) vào thời nhà Tống, người ta mới có mũi tên mang theo chất nổ, bom (còn gọi là “hỏa thương” vì chất nồ được gắn vào đầu mũi thương, hay mũi tên). Sau đó, người phương Tây cũng biết cách chế chất nổ và ở 2 bên trời Âu, Á người ta thi nhau thiết kế các loại súng theo lối cổ đại, như kiểu súng “thần công” hiện còn được trưng bày ở hoàng thành Huế (như đã bàn đến ở phía trên). Theo thời gian, súng thần công được cải tiến để nâng hiệu suất, nhất là làm giảm trọng lượng để dễ dàng di chuyển. Trong hình bên dưới, khẩu súng East Indian Canon (năm 1552) có thể xoay quanh trục thẳng đứng, và có thể được xe ngựa kéo theo, để di chuyển dễ dàng đến chiến trường.
Hình bên trên gợi ý đến các cổ đại bác hiện đại, được đưa đến
chiến trường bằng máy bay trực thăng, bằng máy bay vận tải quân sự, hoặc được 1 xe thiết giáp kéo đến vị
trí được chọn sẵn. Nỗi bật nhất là loại lựu pháo (howitzer) không giật, như khẩu 155mm howitzer
trong video dưới đây
Mời bạn xem thêm How Does The M777 Accurately Hit
Targets Miles Away để
biết thêm về loại đại bác này. Súng bây giờ đã tối tân hơn nhiều, và đạn cũng tối
tân hơn nhiều với các bộ phận điện tử gắn ở bên trong để nhờ hệ thống định vị
toàn cầu (GPS) hướng dẫn đến mục tiêu cách xa hằng chục dặm, rất chính xác.
Nói đến đạn “thông minh”, người ta không thể không nghĩ đến các
loại bom có đặc tính tàn phá khốc liệt, thí dụ như “cluster bomb” được dùng trong Thế chiến thứ 2 và trong chiến tranh Việt
Nam từ năm 1964 đến năm 1974. Khi bom này nổ, rất nhiều những hạt bom nhỏ bung
ra, gây thương tích không thể cứu chữa được bằng phương pháp giải phẫu. Hiện giờ,
loại bom này đã bị thế giới ngăn cấm không cho phép sử dụng nữa. Vũ khí nhiệt áp (Thermobaric weapon) có sức công phá
rất mảnh liệt với ngọn lửa tập trung vào 1 điểm, nâng nhiệt độ lên rất cao, trước
khi nổ tung, gây ra các làn sóng mang nhiều năng lượng sát thương mà những biện
pháp ngăn ngừa không thể chặn đứng được (thí dụ như sức ép do bom nổ làm vở nát
buồng phổi của con người). Loại bom này cũng đã được Hoa kỳ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam; và
hiện giờ chưa bị thế giới ngăn cản không cho phép sử dụng. Người Việt khắp nơi
ai cũng biết đến bà Dương Nguyệt Ánh (người được mệnh danh là “bomb lady”) sau khi bà chỉ
huy 1 nhóm người kỹ sư và các nhà khoa học Hoa kỳ, hoàn tất 1 loại bom nhiệt áp
cho không quân Hoa kỳ, chỉ trong vòng 67 ngày! Bà được vinh danh với National Security Medal Award (USA), Outstanding Citizen of Choice, Honor
Certificate by Homeland Security Department. trong buổi lễ trao tặng tại toà Bạch
Ốc, Hoa kỳ, năm 2007.
Chiến tranh vào thời buổi bây giờ, khác hơn xưa rất nhiều. Trước
hết, người ta không còn dùng con người để làm bia đỡ đạn, mà dùng máy móc thay
cho con người khi “oánh nhau”, cố tình tàn phá những yếu điểm quân sự, thí dụ
như nơi chứa vũ khí, hành dinh chỉ huy, nhà máy phát điện, hạ tầng cơ sở … như
trong cuộc chiến giữa Nga và Ukraine từ năm 2022. Máy móc ở đây là những máy bay không người lái, mang bom vào đất địch, bỏ bom vào đúng
mục tiêu. Máy móc ở đây là những giàn tên lửa (missile) bắn và được điều khiển
từ xa. Bên “bị” phải tìm cách chống các máy bay không người lái và các tên lửa
trước khi chúng đến mục tiêu. Tin tức từ chiến trường không còn là số người thiệt
mạng của bên “bị” và bên “công” mà là số máy bay và tên lửa bị hạ cùng sự tổn
thất do cuộc công kích thành công. Số người bị trực
tiếp thương vong vì súng đạn, không
nhiều nhưng cũng không ít; nhưng số người bị điêu linh vì chiến tranh thật
sự không nhỏ khi họ phải tạm trốn trong phòng trú ẩn, không có nhà ở, thiếu điện,
thiếu nước, thiếu sưởi vào các tháng mùa đông, chưa kể đến những ảnh hưởng tâm
lý khi họ thấp thỏm lo âu không biết khi nào chiến tranh sẽ chấm dứt. Có người
phải di tản sang các nước khác, đợi chờ ngày chiến tranh tàn. Nếu muốn biết sự
tàn phá do vũ khí gây ra như thế nào trong vòng 100 năm nay, mời bạn xem These Are The Deadliest Weapons Ever
Created By Humans.
Đó chỉ là bề nổi của 1 chiến tranh cận đại nhất. Ở bề trong là
những chuẩn bị cho 1 cuộc chiến trong tương lai: phải tạo ra khí giới “công” ưu
việt hơn hẳn đối phương, phải tìm cách ngăn chận 1 cách có hiệu quả khi bị bên địch
tấn công. Vì thế người ta phải luôn chế tạo vũ khí mới và tìm cách nghe ngóng,
tìm hiểu những phát triển quân sự của phe địch. Vào thời buổi bây giờ, khi biết
đối phương đã ra tay (thí dụ như đã phóng hỏa
tiễn liên lục địa) thì có lẽ đã là lúc quá trễ để ngăn chận, nếu mình không
có những dàn hoả tiễn sẵn sàng khai hoả, ở nhiều nơi trên mặt đất, hay dưới biển
sâu, khắp nơi trên địa cầu. Vì thế người ta dùng vệ tinh, máy bay, tàu ngầm và
các phương tiện điện tử để dòm ngó đối phương (mà không để cho đối phương phát
hiện, thí dụ như kỷ thuật “tàng hình” - stealth technology). Nhiều người đã tỏ ra quan ngại khi
biết những nhà sản xuất các máy điện tử như smartphone, máy tính … có thể âm thầm
cài chips để theo dõi mình. Nhiều người còn thấp thỏm lo âu, sợ ngày tận thế đến
gần kề, không phải vì những lời tiên tri thần thánh, mà vì lo có người sử dụng khí giới hóa học, hay khí giới nguyên tử để (vô tình) tàn sát loài người.
Nhưng thật sự không cần những khí giới như vậy để làm con người điêu đứng; thí dụ nạn đại dịch Covid năm 2020 đã cướp đi hằng triệu nhân mạng trên toàn thế giới, đã làm kinh tế trì trệ, lượng cung không đủ đáp ứng cho lượng cầu; kéo theo nạn lạm phát trên toàn thế giới. Mặt khác, hiện giờ các dịch vụ quan trọng trên thế giới đều tùy thuộc vào điện. Vì vậy, nếu mạng lưới điện (quốc gia) bị làm tê liệt, thì kể như “lúa”, đành “bó tay.cơm”. Tương tự như vậy, các data quan trọng đều được lưu trữ trong máy tính và database (sao lưu); nếu hệ thống máy tính bị hư (không cho phép mình sử dụng), hoặc bị “tin tặc” tấn công, thì mình cũng đành “bó tay.cơm”. Nếu các máy tính này liên quan đến bộ quốc phòng, bộ an ninh xã hội, bộ công an, bộ y tế, bộ giao thông, …thì kết quả của sự thiệt hại sẽ khôn lường. Gần đây, khi AI trở thành 1 đề tài được nhiều người bàn đến, người ta bắt đầu quan ngại rằng có ngày người máy sẽ khống chế con người, sau khi xem video (giả tưởng) AI Robot caught on cam fighting back at humans. Người ta phải tìm cách hạn chế việc phát triển người máy có AI; chúng ta phải chờ xem việc này sẽ đi về đâu trong tương lai.
Ai cũng biết các cường quốc lúc nào cũng muốn duy trì cương vị (độc tôn?) của mình, nên họ sẵn sàng chi tiêu ngân khoản lớn lao để chế tạo vũ khí mới. Ngoài ra, họ cũng muốn là người bán vũ khí cho các nước “bạn”, để củng cố mối giao tình, để ép nước bạn phải tùy thuộc vào mình, đồng thời chiếm lĩnh thị trường ở các quốc gia này. Chi tiết của các chương trình như vậy luôn được giấu kín theo kiểu “tối mật”; người thường như mình chỉ có thể biết 1 cách khái quát, dựa theo những gì được “tiết lộ” trên Internet. Ở Hoa kỳ, người ta đẩy mạnh chương trình chế tạo máy bay mới cho Không quân, tàu chiến mới cho Hải quân, tàu vận chuyển xe tăng khổng lồ cho bộ binh … Ở Trung quốc, người ta sản xuất máy bay không người lái với khả năng bay mau gấp 3 lần vận tốc âm thanh, canh tân máy bay chiến đấu đa nhiệm vả tên lửa (không-đối-không và không-đối-đất), thiết lập hàng không mẫu hạm mới và tàu ngầm mới. cải thiện và tăng cường số đầu đạn hạt nhân … Trong trận chiến với Ukraine, Nga sử dụng “bom dẫn đường”, “bom lượn” với khả năng bay thấp, bay xa và “đáp bãi” chính xác, máy bay không người lái “tự sát” Lancet, tên lửa đạn đạo phóng từ trên không "Kinzhal", tàu ngầm Titanium … Riêng về việc phát triển các loại máy bay có chức năng ưu việt, mời bạn xem “Tham quan trụ sở Sukhoi” của Nga, “6th Generation” Fighter Jet, và “7th Generation” Fighter Jet của Hoa Kỳ.
Trong nhiều năm gần đây, người ta đã cố gắng chế tạo người máy với nhiều chức năng của con người, như chạy, nhảy, múa may, khuân vác, có thị giác, có thể tự đứng dậy khi bị ngã … Bạn có thể ghé thăm Boston Dynamics để xem nhiều video thú vị về thành quả của công ty này. Nếu bạn muốn tìm hiểu về máy bắn súng, thay cho con người, mời bạn xem Most Advanced Killer Robots. Nếu bạn muốn nhìn thấy chiến tranh hiện đại khác với chiến tranh vài chục năm về trước như thế nào, mời bạn xem How killer robotics are changing modern warfare.
Khắp nơi trên thế giới, người ta đua nhau chế tạo “côn trùng
máy” (insect robots) bé tí teo (nhỏ nhưng có võ) có thể tự bay xa, làm mật vụ và truyền tin, truyền hình
về cho “xếp”. Có loại robot nhỏ xíu làm gián điệp, có thể tự hủy mình thành 1 đống chất nhờn trước khi kẻ thù có thời gian “mổ thịt phân thây”, giống y như trong phim kiếm hiệp!
Xin đừng nhầm lẫn loại robot này với soft robots (làm bằng các chất mềm, dễ bóp méo
như cao su, silicone, polymer … và cử động bằng nhiều nguồn năng lượng khác nhau, như điện, hoặc khí nén với áp suất
cao …).
Hy vọng rằng đọc đến đây, bạn đã biết những bước tiến của nhân
loại trong lãnh vực chế tạo vũ khí, từ thuở xa xưa cho đến bây giờ. Vài năm về
trước, có người đã minh họa những bước tiến đó trong The Evolution From Arrows To
Artillery In Weapon Technology | Our History. Hướng về tương lai, hiện giờ trên
Internet có nhiều tin không biết có khả tín hay không; thí dụ như:
·
“dĩa
bay” (UFO – Unidentified Flying Object) do Hoa kỳ âm thầm thử nghiệm
·
Top 7 Vũ Khí Mỹ Thống Trị Chiến Tranh
Tương Lai
·
cuộc chạy
đua phát triển vũ khí không gian
·
vũ
khí lạ đời có thể bạn chưa từng biết
·
máy
bay trực thăng lạ đời của Hoa kỳ
·
các hàng
không mẫu hạm lớn nhất thế giới
bạn hãy để thời gian trả lời.
Để giúp bạn giải khuây, mời bạn xem
·
The
Most Advanced Weapons You Didn’t Know About
·
13
CRAZY MINI GUNS THAT WILL BLOW YOUR MIND
·
20
Horrible and Bizarre Firearms You May Not Know About
Bạn có dám thử bắn súng có nòng cong ngược 180o này không?

Mời bạn xem Firing a Gun with a REALLY Bent Barrel... Bad Idea?!?!
Mời bạn xem 1 tin tức nóng bỏng năm 2025 Ukrainian Drones STRIKE Russian Gas Platform và Biggest RUSSIAN Offensive Ends Up In DISASTER
