Pages

Thứ Hai, 26 tháng 4, 2021

Người mù

Người ta thường đem chuyện “thầy bói mù” (giả) làm chuyện khôi hài, vì đằng sau cặp kính tối đen đâu ai biết được mắt của thầy có thể nhìn thấy được hay không. Giá mà thầy không đeo kính, cũng không ai có thể biết chắc thầy có mù hay không (thầy chỉ đeo kính cho “đẹp trai” hơn một chút mà thôi!). Chỉ có thầy, mới biết mình mù thật, hay mù giả. Nhưng thôi, mình không bàn đến chuyện mù giả nữa và hãy lắng lòng để tìm hiểu thêm về những người mù thật.

Có người bẩm sinh đã bị mù, hoặc do di truyền, hoặc vì kiếp số không may (khi cha mẹ không bị mù). Có người bị mù vào một thời điểm nào đó trong đời, hoặc vì do tai nạn của mắt, hơặc vì do bịnh tật mà thành (thí dụ như ảnh hưởng của bịnh đái tháo đường, hay sau khi bị tai biến đột quỵ). Có người mù được xếp vào loại “khiếm thị” vì mắt của họ có thể chữa được. Nhưng ở Việt Nam, nhiều người khiếm thị như vậy lại không đủ tiền chữa trị, nên đành sống mãi với đôi mắt khiếm khuyết của mình.

Theo thống kê năm 2019, trên thế giới có khoảng 45 triệu người mù (hoàn toàn) trong khi dân số toàn cầu là 7713 triệu; có nghĩa là người mù chiếm khoảng 0.6% dân số toàn cầu. Tuy tỷ số này không cao, nhưng con số 45 triệu người là con số lớn, không thể bỏ qua. Những người mù hoàn toàn (không thể chữa được) phải đành sống với số kiếp không may cho đến ngày lìa đời. Nhiều người trong hoàn cảnh như vậy lại có nghị lực phi thường, vùng lên để sống, trong tinh thần “tàn nhưng không phế”. Trong những năm tháng gần đây, YouTube đã đưa con người đến gần hơn với những mãnh đời bạc mệnh, lại lắm tài hoa; thí dụ như ca nhạc sĩ Thanh Điền đã chinh phục khán giả người Việt và ngay cả người ngoại quốc, qua tiếng đàn “thần kỳ” của anh.


Có những người nhạc sĩ mù, nhưng họ không giống như người mù, bởi vì thủy tinh thể trong mắt của họ không trắng đục như nhiều người mù khác. Trong số những người mù đó là ca nhạc sĩ Hà Chương, một người tài hoa, hiền hòa được nhiều người mến mộ. Còn rất nhiều người ca nhạc sĩ mù tài hoa khác không may mắn với đôi mắt biến dạng, thí dụ như Chị Bích Diễm Tam Kỳ, Kỷ lục gia châu Á Người khuyết tật Bùi ngọc Thịnh, ca nhạc sĩ Hồ Nhật Hạ, nhạc sĩ Nguyễn Thanh Tùng, v.v. 

Đôi khi người nhạc sĩ mù tìm được niềm vui khi song tấu cùng một người nhạc sĩ không mùhay khi giả giọng hát của các ca sĩ tài danh; hay khi làm người một mình lang thang đường phố vừa đàn, vừa hát tìm miếng sinh nhai; hay khi làm người hành khất già nua dùng đàn tự chế trên chuyến phà vượt sông Hậu để kiếm tiền nuôi vợ; hay khi làm hai người phụ nữ mù lòa dắt nhau đi trên đường phố Sài Gòn, dùng tiếng hát để đổi lấy chút tiền thương hại của kẻ qua đường; hay ca sĩ mù Trúc Phương cất tiếng hát ngọt lịm trong buổi thi "Đường đến danh ca vọng cổ"; hay chàng trai trong hội người mù hát vừa nam vừa nữ trong đêm giáng sinh thật tuyệt vời ...

Chúng ta nhìn và nghe họ hát, trong muôn vàn cảm phục, pha lẫn xót xa. Trong bối cảnh với muôn màu phía sau những ca nhạc sĩ này, ít ai trong chúng ta để tâm đến việc họ thấy gì và nghe được gì khi họ cất tiếng hát, hay khi gảy đàn cho chúng ta nghe. Trời sanh cho họ thính giác bén nhạy để giúp họ tìm đường, lần mò trong bóng tối; nên có lẽ họ cảm nhận âm thanh sâu sắc hơn chúng ta. Còn màu sắc thì có lẽ chỉ có một màu: đen. Bạn có để ý (hex) color code của màu đen là #000000 hay không? Điểm này có nghĩa là màu đen đồng nghĩa với không màu; nên có lẽ người mù không nhìn được ánh sáng và chỉ thấy màu đen. Sắc màu thật sự có nghĩa gì đây?

Khi nghe người ca sĩ trình diễn một bài nhạc, chúng ta thường bị chi phối bởi hình ảnh chung quanh người ca sĩ, thậm chí kể cả ngoại hình và y phục của người trình diễn. Nếu mình có thể tách rời hình ảnh đó ra khỏi âm thanh, mình sẽ thật sự cảm nhận trọn vẹn giá trị của người đang biểu diễn. Trong chương trình Hát Mãi Ước Mơ mùa 3, giám khảo Trấn Thành nhận định về lối trình diễn của thí sinh mù Hà Văn Phúc (16 tuổi): “nhắm con mắt lại, không tưởng là em hát luôn; mở con mắt ra nhìn, ừ cũng vậy luôn”.

Vào tháng 2 năm 2021, ca nhạc sĩ khiếm thị Hà Chương trình làng live show 2020 của anh, với khung cảnh của một phòng trà thiếu ánh sáng. Thậm chí có lúc anh đã nhờ người ta tắt hết đèn khi anh trình diễn, để người nghe trọn lòng đắm chìm trong thế giới âm thanh. Trong bóng tối đó, người nghe không thấy anh đã đàn như thế nào, giống như anh không thấy mình đang đàn như thế nào. Cảm tưởng của người xem lúc đó thật tuyệt vời; người thưởng ngoạn không còn để ý anh là người đẹp trai, trong bộ y phục mỹ miều, thoăn thoắt dạo ngón tay trên chiếc độc huyền cầm (như mọi khi). Anh đã cố tình kéo thế giới âm thanh ra khỏi thế giới có ánh sáng muôn màu, để người thưởng ngoạn không bị chi phối bởi ánh sáng, như chính anh! Khi ánh sáng trở về, người nghe bừng tỉnh như mình vừa trở về từ một thế giới khác, cảm thấy mình đã quá may mắn được trời ban cho đôi mắt trong sáng và cảm thấy thương hại những người khiếm thị không thấy gì ngoài màu đen.

Trong lúc sửa soạn cho chương trình Sô diễn cuộc đời cho ca nhạc sĩ khiếm thị Xuân Hòa, anh Color Man - người đầu tàu của chương trình – đưa Xuân Hòa đến tiệm Color Man Fashion để chọn áo quần dành mặc cho đêm diễn. Có lẽ Xuân Hòa biết trước rằng màu áo trắng là màu thanh nhã, thích hợp cho các buổi họp mặt, ra mắt trước đám đông; nên anh đề nghị áo sơ mi trắng. Anh Color Man đề nghị áo màu đen, xem “ngầu” và nổi hơn, khi anh lên sân khấu; rốt cuộc anh Xuân Hòa đành theo ý của chủ nhân. Chắc chắn rằng anh Xuân Hòa không thể tự nhìn thấy mình, nên anh đành để người khác thay anh, quyết định chọn màu áo của mình. Có lẽ anh không thấy tự ái bị tổn thương khi phải làm như vậy, vì có lẽ chính anh, anh thật sự không quan tâm đến màu sắc và anh nghĩ màu sắc không làm cho anh đẹp hơn (trong “mắt” anh).

Gia đình ca nhạc sĩ Bùi Ngọc Thịnh gồm 3 người: Thịnh và ba mẹ; tất cả đều bị mù bẩm sinh. Họ trao cho nhau tình thương yêu đậm đà, qua sự hy sinh tột cùng của người cha, người mẹ, mong sao con mình đạt được những gì mong ước. Ở tuổi 21 (năm 2021), Thịnh đã thành công rực rỡ, nổi tiếng ở trong và ngoài nước, như người khiếm thị trẻ, thành thạo chơi 14 loại nhạc cụ khác nhau cho các loại cổ nhạc (Việt Nam) cũng như nhạc Trung Hoa hay nhạc Tây phương. Đằng sau ánh hào quang đó còn có một nỗi buồn chung cho cả 3 người: họ chưa từng được diễm phúc nhìn được người thương của mình, và sẽ như vậy trọn đời. Thật sự, họ là người được nhiều hạnh phúc hơn chúng ta, bởi vì họ không thể thấy những thay đổi trên hình hài do thời gian tàn phá. Trong lòng họ “hình ảnh” của người thương trước sau như một, thời gian chỉ làm tình thương thêm tăng trưởng, không phai nhạt vì sức yếu, tuổi già. Mời bạn đọc câu chuyện cảm động của cặp vợ chồng già trong “Mắt hay tim?”.  

Những người ca nhạc sĩ được đề cập ở phía trên đều không thể nhìn thấy. Chắc bạn cũng thắc mắc: làm sao họ có thể học được cách đánh đàn, biết nốt (trong cổ nhạc cũng như trong tân nhạc), tự học hay được huấn luyện chuyên môn trong nhạc viện, học trong bao lâu mới thành thạo… Phần lớn họ đều tự mò mẫm từng cung đàn, từng nốt nhạc và sử dụng trí nhớ tuyệt vời để tôi luyện tài năng của họ: chị Bích Diễm tập luyện đàn tranh hơn 15 năm, kể cả những năm ở Học Viện Âm nhạc Quốc Gia ở Hà Nội; anh Hà Chương  tốt nghiệp thủ khoa chuyên ngành đàn bầu, Học viện Âm nhạc Quốc gia năm 2010; anh Thanh Điền tự học đàn Tây ban cầm, guitar phím lõm, măng-đô-lin, đờn kìm, đờn cò, organ… Mặc dầu thế giới bây giờ đã có chữ nổi, có software để giúp người mù viết và đọc nốt nhạc, người mù ở Việt Nam chưa có được các đặc ân như vậy. Thế mới biết tình yêu của họ đối với âm nhạc cao lớn đến chừng nào và nghị lực, quyết tâm của họ bền vững đến mức nào. Bạn có bao giờ thấy người mù dạy đàn cho người mắt sáng chưa? Nếu chưa, mời bạn xem nhạc sĩ (mù) Hồ Nhật Hạ dạy đàn Vọng cổ với Tây ban cầm, hay nhạc sĩ (mù) Hoàng Phong dạy đàn organ, Tây ban cầm...

Đằng sau những câu chuyện thành công của một số người mù là các câu chuyện thương tâm. Ngoại trừ một vài trường hợp ngoại lệ (như cha mẹ của Bùi Ngọc Thịnh hết lòng thương yêu đứa con mù lòa), người mù bẩm sinh thường phải chịu nhiều đắng cay, khốn khổ ngay từ lúc chào đời. Khi cha mẹ, hay người thân, chán ngán cảnh phải luôn luôn chăm sóc đứa bé mù lòa, họ dùng lời không đẹp với đứa bé, thậm chí còn hăm dọa vứt bỏ, không nuôi bé nữa. Vì vậy có bé chỉ mới 5 tuổi đã quyết định bỏ nhà ra đi và bị người xấu buộc làm kẻ ăn xin. Có người phụ nữ mù lòa lớn lên gặp chuyện không may trên đường tình duyên, nên cuối cùng đành phải làm người mẹ đơn thân nuôi con cho đến ngày khôn lớn. Có người đàn ông mù lập gia đình với người mắt sáng, hạnh phúc được một thời, cuối cùng lâm vào cảnh gà trống nuôi con, dành hết nghị lực quyết nuôi đứa con gái học hành đến nơi, đến chốn. Nhưng, cũng có gia đình của hai vợ chồng mù vui đùa với đàn con; có phải hạnh phúc là đây?  

Những đứa trẻ mù lòa lúc nào cũng là gánh nặng cho gia đình; đôi khi cha mẹ và người thân không đủ sức chăm sóc. Có người mẹ quá thương con bị mù bẩm sinh, đã hy sinh tìm cách tự dạy học cho con (khi không có trường mẫu giáo nào gần nhà chịu nhận dạy cho con mình). Qua bao nhiêu khó khăn, cô bé mù lòa đó, nay đã trưởng thành (năm 2021), là sinh viên khiếm thị đầu tiên của Nhạc viện TP HCM, biểu diễn chung với các nhạc công mắt sáng trong “dàn hợp xướng trước hàng trăm khán giả”. Có vợ chồng “hiệp sĩ mù” nới rộng vòng tay, đón nhận vào gia đình của anh chị 38 người (năm 2016) không quen, không biết, chia sẻ với họ “có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo”, giúp họ tìm cách sinh nhai và cải thiện tình trạng cơ thể vốn dĩ không được bình thường. Có 'Ngôi nhà mù' kỳ lạ giữa Sài Gòn trong một con hẻm nhỏ đường Nguyễn Tri Phương, mang tên “mái ấm Bừng Sáng”. Đây là nơi cưu mang 35 trẻ em mù có hoàn cảnh nghèo từ mọi miền đất nước (năm 2018). Ban ngày các em đi học ở Trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu (TP HCM); khi về lại mái ấm, các em được các sơ, các thầy, tình nguyện viên dạy thêm về Anh văn, văn hóa, âm nhạc, vi tính, cũng như các kỹ năng mềm.


Những tấm lòng vàng, những sự hy sinh, dấn thân để giúp đỡ người mù còn rất nhiều. Họ không lớn tiếng rao gọi, nhưng tiếng tăm của họ lại vang xa, xa đến tận các quốc gia bên ngoài Việt Nam. Mời bạn đọc Hồi ký của Soeur Rose Trần Thị Hải viết về Mái Ấm Thiên Ân, khi bà về thăm Việt Nam vào tháng 5 năm 2006. 

Có những việc mà nếu không có người nói ra, chắc ít ai có thể ngờ; thí dụ như trẻ em mù vẽ tranh với những hình ảnh không có thật trong đời thường, tương tự như tranh trừu tượng, nhưng diễn tả được tư duy của các em. Hội Người Mù Việt Nam từng nhận được sự giúp đỡ từ các cơ quan từ thiện của các nước Nhật, Hàn quốc, Thụy Điển, Hà Lan, Phần Lan, Australia…; từng trao đổi kiến thức và kỹ thuật massage của người Việt với những người làm massage ở Trung quốc. Gần đây hơn, họ đã nâng cao chương trình Phát triển Công Nghệ Thông Tin giúp người mù vươn tầm tri thức. Thư viện Sách nói Hướng Dương cung cấp sách nói cho người mù, tổ chức lớp học Sử Dụng Điện Thoại thông minh Cho Người Mù, trao Học Bổng Cho Sinh viên mù năm 2020. Hội RMIT Vietnam đang nhận hồ sơ xin học bổng Chắp Cánh Ước mơ dành cho người mù, hạn chót 09/7/2021 cho năm 2021.  

Trong thời đại của nền văn minh Internet, một số người khiếm thị may mắn ở Sài Gòn đã được Trung Tâm Hướng Nghiệp & Công Nghệ Trợ Giúp Cho Người Mù Sao Mai hướng dẫn để tăng năng lực thông qua việc ứng dụng và phát triển công nghệ trợ giúp trong giáo dục và việc làm. Vào trang nhà của Hội Người Mù Việt Nam, người ta mau chóng khám phá rất nhiều hội người mù khắp nơi trên đất nước, từ cấp huyện, đến cấp thành phố, tỉnh thành. Người ta cố gắng giúp cho người mù có công ăn việc làm, hoặc bằng nghề massage, hoặc bằng nghề thủ công đơn giản như làm chổi… Có người muốn tự lực cánh sinh bằng cách hằng ngày đi bán vé số, bán tăm bông, hộp quẹt máy, hay đi hát rong bất kể nắng mưa. Đôi khi gặp kẻ xấu lợi dụng việc người mù không thấy đường, đã lừa đảo hoặc cướp giật tài sản nhỏ bé của người mù trên đường tìm miếng sinh nhai. Nhiều người mù hát rong phải đi xa, đi nhiều nên cần chi thêm tiền cho việc người “mối xe ôm” đưa đón mỗi ngày; cuối cùng tiền cầm về không còn bao nhiêu. Nhưng cũng có nhiều người mù đã tự tìm hướng đi lên như dạy đàn, lập phòng thu âm, hòa âm, hay làm việc trong văn phòng và đã có được một đời sống ổn định hơn.

                                                                                                               

Cũng trong thời đại Internet, nhiều người mù đang dùng điện thoại thông minh (dành cho người mù). Họ có thể nhắn tin bằng điện thoại nhanh hơn người sáng mắt. Với ứng dụng hệ thống định vị toàn cầu (GPS) trong điện thoại, họ biết mình hiện đang ở đâu và không còn lo sợ khi đến chỗ lạ. Trong hai tháng 10 và 11-2020, Hội Người mù TP Đà Nẵng đã tổ chức Chương trình tập huấn hướng dẫn người mù sử dụng điện thoại thông minh, thí dụ như đọc màn hình TalkBack; nghe, gọi, nhắn tin, lưu số điện thoại vào danh bạ; sử dụng Google để đọc báo và truy cập thông tin; tìm chọn xem video yêu thích trên YouTube; cài đặt và gỡ ứng dụng; cách sử dụng Gmail, Email, Zalo... Mỗi học viên được “Trung tâm Hỗ trợ và Phát triển công nghệ cho người mù” tặng một chiếc điện thoại di động hiệu Vsmart để thực tập ngay trong lớp học.

Cũng tại Thành phố Đà Nẵng, Bà Lê Thị Châu, một người phụ nữ mù bẩm sinh được nhiều người biết đến dưới danh hiệu “Người phụ nữ mù nêu gương sáng”. Năm 2007, Bà tốt nghiệp Khoa Tiếng Anh, Trường Đại học Duy Tân; từ đó Bà làm người thông dịch trong các buổi họp với khách quốc tế đến làm việc với Hội Người mù thành phố. Ngoài việc thường xuyên giúp đỡ hội viên Hội Người mù (với cương vị của Phó Chủ tịch Hội Người mù TP Đà Nẵng), Bà còn trực tiếp đọc báo cáo, tham luận, chủ trì các hoạt động phong trào, đảm đương vai trò MC tại các buổi giao lưu, gặp mặt, tọa đàm... Nhìn Bà dẫn dắt chương trình, ai nấy cũng cảm phục Bà với lời lẽ khéo léo, diễn đạt lưu loát và đầy tính thuyết phục của Bà.










Từ xưa người mù thường độc hành với chiếc gậy, mò mẫm dò đường. Những người mù may mắn hơn có thêm một người, hay một chú chó, vừa làm bạn đồng hành, vừa làm kẻ dẫn đường. Nếu ai quan sát kỹ sẽ thấy người mù đi lại trong nhà của mình khá dễ dàng, y như họ có thể thấy được những vật chung quanh, nhất là họ nhớ rất kỹ chỗ họ đã cất đồ trong nhà. Ước mơ của nhiều người mù là họ có thể nhìn thấy được, như người sáng mắt. Với kỹ thuật hiện đại của thế kỷ 21, người ta đã có thể thay thế chiếc gậy dò đường bằng cây gậy thông minh WeWalk Smart Cane (do người kỹ sư mù Kursat Ceylan sáng chế!). Cây gậy thông minh này có thể báo cho bạn biết có vật cản phía trước (gậy), dùng Google Maps để giúp bạn tìm đường đi (cần nối liền với 1 smart phone), có ngọn đèn LED để người khác dễ nhìn thấy bạn vào lúc tối trời. Hiện giờ cây gậy thông minh có thể được sử dụng qua 9 ngôn ngữ, tiếc rằng máy chưa có hiệu ứng bằng tiếng Việt. Giá mỗi WeWart Smart Cane khoảng USD 600.


Từ bao nhiêu năm qua, các khoa học gia trên thế giới đã bỏ nhiều công sức để chế tạo “mắt sinh học” (bionic eye). Người mù sẽ đeo một cặp kính đặc biệt (có gắn camera nhỏ xíu), mang theo một máy tính bỏ túi (để chuyển hình ảnh từ camera sang các tín hiệu điện tử, truyền vào một chip được cài trong não bộ) và có thể “nhìn thấy” những gì mà camera nhìn thấy (trước mặt mình).

Người sử dụng mắt sinh học này cần phải được giải phẫu não bộ, trước khi sử dụng. Hiện giờ (năm 2010) người ta vẫn còn tìm cách hoàn thiện việc chế tạo mắt sinh học và giá thành của một con mắt sinh học (trong giai đoạn thiết kế & phát triển – design & development) là một con số không tưởng. Sau này, người ta có thể sản xuất hàng loạt các con mắt sinh học với giá phải chăng (affordable price), nhưng người sử dụng phải chi thêm một số tiền khác, khá lớn cho việc giải phẫu cài chip vào não bộ.

Song song với việc nghiên cứu chế tạo cặp mắt sinh học với con chip trong não bộ là việc chế tạo smart glasses để “nói” cho người mù nghe việc gì đang xảy ra trước mắt (tránh được việc giải phẫu gắn chip vào não bộ!).Thí dụ như con mắt sinh học Orcam Myeye Pro đơn giản là một hộp nhỏ (với kích thước 3.0” x 0.83” x 0.59”), nặng 23 grams, có thể gắn vào gọng bên phải của gọng kính thông thường. Phía trước là 1 camera để nhìn vế phía trước của người sử dụng; phía sau là 1 speaker (để nói vào tai của người sử dụng), 1 lỗ để cắm USB. Người sử dụng phải có thêm 1 smartphone và Orcam Myeye Pro kết nối với smartphone bằng wifi để sử dụng các ứng dụng cần thiết. Orcam Myeye Pro dùng camera để đọc sách, nhận dạng vật thể (ngay cả barcode) và chuyển thành lời cho người sử dụng nghe. Máy này có thề sử dụng liên tục khoảng 2 tiếng đồng hồ trước khi “hết pin”. Giá bán hiện tại khoảng CAD 5300; máy sử dụng 20 ngôn ngữ (nhưng không có tiếng Việt).

Một loại mắt sinh học khác là cặp kính Iristick.Z1 Essential, với tổng trọng khối 77 grams (kể cả gọng kính), có giá USD 1999 (không bao gồm smart phone). Gọng kính có gắn 1 camera ngay ở giữa, 1 barcode scanner nằm ở bên trái của gọng kính và 1 heads-up display (dành cho những người còn sáng mắt) nằm ở bên phải của gọng kính. Ở phía sau bên trái của gọng kính có lỗ để kết nối với iPhone hoặc battery (có thể dùng liên tục trong 2 tiếng đồng hồ); phía sau bên phải của gọng kính có 1 speaker để nói vào tai của người sử dụng. Hiện giờ cặp kính chỉ có thể "nói" tiếng Anh và tiếng Pháp.

Mời bạn xem thêm video dưói đây


Người viết chỉ muốn giới thiệu một vài loại mắt sinh học, và hoàn toàn không biết hai loại mắt sinh học nói trên hữu hiệu đến mức nào. Rất tiếc là các máy này chưa sử dụng tiếng Việt; hy vọng rồi sẽ có một ngày người ta sẽ cài thêm “tiếng Việt” vào mắt sinh học, hoặc dùng kỹ thuật hiện đại (voice-to-voice translator) để chuyển tiếng Anh sang tiếng Việt. Đồng thời người viết cũng hy vọng sau này giá bán của các mắt sinh học sẽ giảm đi nhiều; vi nếu không, thì các máy này không nằm trong tầm với của người mù ở Việt Nam, những người vốn dĩ đã quá nghèo! Mặt khác, người ta có thể cắt giảm đi một số ứng dụng thật sự không cần thiết cho người mù hoàn toàn (thí dụ như heads-up display, barcode scanner) để làm giảm giá thành của mắt sinh học.

Thay lời kết, người viết muốn chia sẻ một điểm khá thú vị. Trong những năm gần đây, người đánh bạc bịp ở Việt Nam đã sử dụng “máy đánh bạc” do Trung quốc chế tạo. Máy này trông tương tự như 1 iPhone với 1 camera nhỏ, sử dụng kèm theo 1 cỗ bài in bằng mực đặc biệt để giúp camera có thể nhận diện lá bài (phần còn lại của lá bài thì hoàn toàn in giống như trong các cỗ bài thông thường, nên người chơi không thể phát hiện được bằng mắt thường) và 1 earphone thật nhỏ gắn trong tai của người đánh bạc bịp. Người sử dụng máy này có thể chọn các lối đánh bài khác nhau, bao nhiêu người chơi; máy sẽ báo cho người sử dụng (bằng tiếng Việt) biết người nào có bài tốt nhất và phải làm thế nào để bài tốt nhất là bài của mình (nếu mình chia bài). Vô hình trung, người sử dụng máy này có con “mắt thần” và những người còn lại trong sòng bạc lại là những người mù (không biết gì về các con bài của người khác)!



Mẹ ơi, mai con về qua tiếng hát xé lòng của Bích Diễm, tiếng đàn của Thanh Điền và tiếng trống của Bùi Ngọc Thịnh